Thế
giới, đã bước qua ngưỡng cửa của ngày 21 tháng 12 năm 2012 mà một số người tin
là ngày khánh mạt, đang dần khép lại với năm 2012 đầy biến động và bất ổn xã hội,
kinh tế, chính trị. Những cuộc chiến đẫm máu (dù có tiếng súng hay không) mang màu sắc chính trị, quân sự, kinh tế, tôn
giáo… không thiếu trong năm qua trên toàn thế giới và chưa chấm dứt.
Mặt
khác, những dự báo tương lai cũng không mấy sáng sủa. Các chuyên gia kinh tế dự
đoán khủng hoảng kinh tế toàn cầu còn kéo dài trong ba năm tới (ít nhất là
trong vùng đồng tiền chung châu Âu)!
Thực
tại thế giới và những dự báo tương lai u ám làm nhiều người hoang mang. Người ta cảm
thấy hơn bao giờ hết cuộc sống con người và thế giới mong manh. Cảm giác về thế
giới mong manh này làm cho con người bất an và sợ hãi. Dĩ nhiên, sự sợ hãi là lẽ
tự nhiên khi con người cảm thấy thiếu an toàn nơi cuộc sống. Thậm chí người ta
còn nói sự sợ hãi gắn liền với cuộc sống hiện sinh. Đây là điều chúng ta dễ cảm
nhận và nhận thấy cách thông thường về sự sợ hãi.
Tuy
nhiên, còn có khía cạnh khác không hoàn toàn tự nhiên của sự sợ hãi : sợ hãi dẫn
tới độc đoán, độc tài và biến con người sợ hãi thành ngẫu tượng – chính
xác hơn là tự nó xây dựng ngẫu tượng theo sự tưởng tượng hay ảo tưởng (nói theo
ngôn ngữ tâm lý học). Những gì xảy ra trong các chế độc tài chính trị khác nhau
cho chúng ta thấy hay cho phép chúng ta lý giải khía cạnh của sự sợ hãi này.
Điều
trái ngược là sự sợ hãi làm cho người ta trở nên độc tài : càng sợ người ta
càng trở nên độc tài ! Chính vì sợ mà người ta gia cố “thành lũy” cho tới mức độc
đoán, độc tài. Nhiều lúc sự bảo vệ này được thực hiện bằng mọi giá, mà cái giá
phải trả là thế giới xung quanh nó phải chịu hậu quả - trở thành những nạn nhân vô tội bị kết án.
Con người sợ hãi càng ở vị trí cao, thì việc huy động phương tiện bảo vệ càng lớn
và hậu quả càng nghiêm trọng. Nó là dây mắt xích liên hệ với nhau theo phản ứng
tâm lý sợ hãi.
Việc
xây dựng ngẫu tượng cũng xuất phát sự sợ hãi này. Chính cái sợ bị mất tầm ảnh
hưởng, yếu tố duy nhất, hình ảnh quy chiếu – thường do ảo tưởng, người ta tự
xây dựng cho mình ngẫu tượng hay tự biến mình thành ngẫu tượng cách bệnh hoạn. Điều
mà chúng ta thấy là nhiều lúc tác giả của ngẫu tượng trở nên bạo lực không thể
lý giải vì cảm giác không được tôn thờ.
Đi
ra sự sợ hãi là điều kiện tiên quyết cho mọi cuộc đối thoại và tất cả mối tương
quan con người. Không thể có bất cứ cuộc đối thoại, và mối tương quan con người
đích thực nào trong sự chân thành, sự thật – hướng con người tới thế giới tốt đẹp,
nếu như người ta không có khả năng bước ra khỏi sự sợ hãi. Thật là ảo tưởng để
xây dựng “thiên đường trần thế” trong thế giới mà con người bị thống trị bởi
bóng ma của sự sợ hãi. Trong thế giới này chỉ có “địa ngục trần gian” !
Trần Văn Khuê, aa