Đã
là con người thì ai cũng phải chết ! Hẳn chúng ta không cần trở lại với luận bàn
về chân lý này ở chiều kích nhân học, triết học.... Cái chết nhẹ như cánh tơ hồng, đó là kinh
nghiệm của con người hiện sinh. Nó nhẹ nhàng ra đi bất chấp mọi thứ ngăn cản :
tình yêu, gia đình, người thân và cả sự cứu trợ của y khoa.
Cái
chết còn nhẹ nhàng hơn trong tư tưởng Ki-tô giáo : cái chết là ngưỡng cửa bước
vào cuộc sống mới, nhờ cái chết và sự phục sinh của Đức Giê-su Ki-tô. Qua cái
chết và sự phục sinh của Đức Giê-su Ki-tô, Thiên Chúa đã tiêu diệt sự chết (x.
1Cr 15), và sự sống đời đời của con người là : “họ nhận biết [Thiên Chúa] Cha,
Thiên Chúa duy nhất, chân thật và nhận biết Đấng mà Cha đã sai đến là Đức
Giê-su Ki-tô” (Ga 17,3). Chính kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa trong đời sống và
niềm tin vào Ngài làm phát sinh niềm hy vọng nơi người Ki-tô hữu trên hành
trình đi từ cuộc sống này sang cuộc sống khác. Cái chết không còn là sự hủy diệt
gây thất vọng đối với họ.
Tuy
nhiên, có những cái chết trong thời đại chúng ta dằn vặt lương tâm người lương
thiện và thậm chí gây phẫn nộ. Đó chính là cái chết không có lời giải thích, cái
chết mờ ám, cái chết được xem như không có gì xảy ra (nó chẳng có giá trị gì dưới
cái nhìn của thủ phạm).
Cái
chết này thường do sự mơ hồ về cuộc sống : ý nghĩa đời sống chân thật không được
nhận biết, hoặc được “định hướng” một cách lệch lạc (tri thức, đạo đức).
Sự
mơ hồ về cuộc sống rất gần gũi với cuồng tín ý thức hệ : sự nhận biết thiếu
chân thật. Con đường từ sự mơ hồ tới cuồng tín giáo điều là con đường ngắn nhất
dưới sự đạo diễn thâm sâu của chủ nhân độc quyền sân tuồng chính trị quyền lực
bỉ ổi.
Sự
mơ hồ về cuộc sống và cuồng tín giáo điều là thủ phạm gây nên những cái chết
không thể có. Đó là cái chết của những người vô tội bị kết án. Những bản án
giành cho họ nhẹ nhàng hơn cánh tơ hồng của cái chết.
Cái
chết này chất vấn lương tâm nhân loại !
Trần Văn Khuê, aa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét