(Hình ảnh : Biển hồ Ga-li-lê)
Chúa Giêsu mời gọi thánh Phêrô “chèo ra chỗ nước sâu
mà thả lưới”, và Người cũng mời gọi tất cả chúng ta đi xuống dưới dáng vẻ bên
ngoài để
thể hiện một cuộc sống thâm trầm hơn, có ý thức và có ý nghĩa hơn. Nếu bạn đáp
lại lời mời gọi ấy, thì đâu là đòi hỏi cụ thể mà bạn phải thực hiện trong cuộc
sống mỗi ngày ? Nơi bản thân, đâu là chỗ mà bạn cảm thấy có sự kháng cự làm bạn
khước từ lời mời gọi “đi xuống sâu hơn” ?
Qua trình thuật về câu chuyện kêu gọi các môn đệ đầu tiên
(Lc 5, 1 - 9), thánh sử Luca đã chuyển tải lời mời gọi của Chúa Giêsu một cách
sinh động, khi Người bảo các môn đệ chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới. Qua đó,
Người cũng đảm bảo rằng, bất cứ điều gì chúng ta khám phá được nơi bản thân
mình, đều có thể được biến đổi nhờ ân sủng của Thiên Chúa. Sau một đêm vất vả
luống công và chán nản, Phêrô cùng với bạn chài đang giặt lưới và chuẩn bị nghỉ
việc. Bỗng Chúa Giêsu xuất hiện và giảng dạy cho dân chúng. Vì dân chúng chen lấn
muốn đến gần Người, nên Chúa Giêsu xuống thuyền của Phêrô và xin ông chèo thuyền
ra xa bờ một chút. Sau đó, Người bảo ông “chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt
cá”. Thoạt tiên ông chống cự lại lời yêu cầu của Chúa Giêsu : “Thưa Thầy, chúng
tôi đã vất vả suốt đêm mà chẳng bắt được gì”. Nhưng, cuối cùng Phêrô dịu lại và
thưa : “...Nếu Thầy đã nói thế thì tôi sẽ thả lưới”. Họ đã bắt được rất nhiều
cá, hầu như rách cả lưới. Họ gọi bạn chài mang thuyền đến giúp và đổ lên được
hai thuyền đầy cá, đến gần chìm.
Việc Chúa Giêsu chỉ dạy các môn đệ chèo ra chỗ nước sâu
mà thả lưới có thể được xem như hành động mời gọi chúng ta nhận biết mình và đi
vào đời sống nội tâm. Sự phản kháng của Phêrô cũng phản ánh thái độ miễn cưỡng
và lo sợ mà chúng ta cảm nghiệm, khi chúng ta được kêu gọi rời bỏ cuộc sống hời
hợt để đi vào trong con người thâm sâu của mình. Chúng ta lo lắng không biết
mình sẽ gặp thấy gì trong cõi thâm sâu. Chúng ta tự nhủ, liệu những gì chúng ta
gặt hái được có đáng để phấn đấu và chấp nhận đau đớn có thể xảy ra không. Sau
mẻ cá kỳ diệu, Phêrô đã run sợ sụp lạy dưới chân Chúa Giêsu và nói : “Lạy Chúa,
xin hãy tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi”. Cũng vậy, con người phản kháng và
lo sợ của chúng ta cần nghe lời trấn an của Chúa Giêsu : “Đừng sợ ! Từ nay con
sẽ là người đi thu phục người ta”. Qua lời trấn an đó, chúng ta có thể nghe
Chúa Giêsu Phục Sinh nói rằng : “Đừng sợ! Thầy sẽ ở với anh em. Tất cả những gì
anh em tìm thấy nơi đáy lòng mình, Thầy sẽ sử dụng để làm lợi cho anh em”. Là
môn đệ Chúa Giêsu trong thời đại hôm nay, chúng ta cũng được Người cam đoan : nếu
chúng ta phát huy việc nhận biết mình và sự toàn vẹn, thì qua con người trọn vẹn
của chúng ta, Thiên Chúa sẽ làm cho chúng ta bắt được một mẻ cá lớn nhằm nuôi
dưỡng bản thân mình cũng như cho người khác.
Sử dụng một hình ảnh khác trong Tin Mừng, chúng ta có thể
nói rằng, Linh đạo Kitô giáo là một hành trình băng qua cánh đồng là chính con
người chúng ta, để khám phá ra kho báu đã được chôn giấu trong đó. Kho báu là
nơi Thiên Chúa hiện diện, như Chúa Giêsu đã nói : “Nước Trời giống như một kho
báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi đi
bán tất cả...mà mua thửa ruộng ấy” (Mt 13, 44). Hành trình nội tâm là chuyến đi
vất vả, băng qua nhiều lớp ý thức của tinh thần. Hành trình này làm chúng ta hoảng
sợ, bởi vì phải đối phó với một địa hình mà chúng ta chưa biết. Cha Gerard
Hugles, tu sĩ dòng Tên, quả quyết rằng : “Hành trình này luôn luôn bao gồm sự
nghi nan, đau khổ và bối rối nhất định. Cảm xúc tiêu cực ấy là lực đẩy nhẹ
nhàng của Thiên Chúa”. Tin tưởng vào sự nâng đỡ đầy yêu thương của Thiên Chúa,
chúng ta có thể tiếp tục lên đường ; đáp lại lời mời gọi của Chúa Giêsu mà đi
xuống sâu hơn, và chúng ta sẽ ngỡ ngàng khi khám phá được Nước Thiên Chúa đang ở
trong lòng chúng ta.
E. Trúc
Giang, spc