Ở
Tây phương ngày càng nhiều người trong dịp nghỉ hay cuối tuần đến với đan viện[1] để
tìm kiếm giây phút thinh lặng, không gian yên tĩnh, tâm hồn lắng đọng. Ngay cả
khi nơi đó thật heo hút, khuất bóng sau triền núi ngoằn ngoèo, xa xăm nơi vùng
thung lũng mênh mông và lác đác con người giữ nhịp cầu kinh mỗi ngày, nó vẫn
lôi cuốn tâm hồn. Dĩ nhiên, ta không thể so sánh khách tới đây với đám đông
trên bãi biển vào ngày đẹp trời mùa hạ hay dòng người hứng thú với đường đua
trên dãy núi tuyết mùa đông.
Thinh
lặng hình như không còn nơi phố xá thành thị vồn vã hôm nay. Người ta bị kích động
bởi tiếng ồn ào của người, của vật, của ngày và của cả đêm. Đầu óc quay cuồng với
vũ bão thông tin dần dập không ngớt. Ngay cả khi trao đổi với nhau người ta không
biết và cũng không cần biết được lắng nghe thế nào. Người nói cứ nói, người
phát ngôn cứ phát, người thuyết minh cứ thuyết, người giảng dạy cứ giảng… và
người đón nhận thông tin ai mà biết được. Thinh lặng để lắng nghe hay biết được
lắng nghe không mấy mảy may tồn tại.
Chúng
ta quyên rằng thinh lặng làm phần với cuộc sống của ta. Nó là sự thư thái nơi
thân xác, êm đềm trong tâm hồn. Đánh mất sự thinh lặng là đánh mất một phần con
người và cuộc sống. Thinh lặng mang trái tim của con người rạo rực niềm vui.
Con
người cần thinh lặng để lắng nghe : lắng nghe ta, lắng nghe người và lắng nghe
vũ trụ đất trời. Con người không chỉ lắng nghe với đôi tai, nhưng còn với cả
trái tim – trái tim hiểu biết, trái tim biết lắng nghe. Trong thinh lặng chúng
ta nghe tiếng thì thầm của chính mình, tiếng vang vọng của con người và tiếng
du dương của đất trời.
Con
người cần thinh lặng để nói với mình, nói với người và nói với đất trời. Trong
thinh lặng con người trở về với chính mình và đến với người. Thinh lặng là ngôn
ngữ - thứ ngôn ngữ nội tâm giàu biểu cảm và sâu sắc. Người ta thường chỉ nghĩ
trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ âm thanh mà quên đi ngôn ngữ của thinh lặng.
Thinh lặng không là sự dửng dưng của người ích kỷ, thờ ơ của người vô tâm và vô
can của người thiếu trách nhiệm. Nó là sự cảm thông của người tha thứ, hiệp
thông của người thân cận và yêu thương của người bạn tri kỷ. Ngôn ngữ âm thanh
cần ngôn ngữ thinh lặng để trở nên hoàn thiện.
Thinh
lặng không mấy được biết và được hiểu, nhưng thinh lặng lại là con người hoạt động
biết suy nghĩ, chiêm niệm biết năng động. Thinh lặng vì thế chính là kho tàng của
đức khôn ngoan.
Trần Văn Khuê