Ngay
từ lúc lên ngôi giáo hoàng, Đức Phan-xi-cô xác định Giáo hội ưu tiên cho người
nghèo và theo đuổi con đường xây dựng Giáo hội sống tinh thần nghèo khó. Lời
công bố này được đón nhận cách rộng rãi trên toàn thế giới, không chỉ trong
lòng Giáo hội mà còn nơi nhiều người khác. Thực ra, xác tín này không phải là
điều gì mới mẻ, vì từ bản chất Giáo hội được gọi và sai đi đến với người nghèo.
Nếu như Đức Giáo Hoàng Phan-xi-cô hôm nay minh định lại sứ mạng này, đó bởi vì
ngài muốn Giáo hội biểu lộ sự trung tín lớn hơn với Đấng là đầu – Đức Giê-su Ki-tô,
và mặt khác, phần nào cho chúng ta hiểu con đường mà Giáo hội tiếp tục bước đi
giữa lòng thế giới hôm nay là cuộc chiến đấu cam go.
“Tinh thần nghèo khó” và câu hỏi
mang tính đa chiều
Nơi
bài “Tám Mối Phúc Thật”, nằm trong loạt bài giảng trên núi – khởi đầu sứ vụ rao
giảng Nước Trời, Chúa Giê-su giảng dạy dân chúng : “Phúc cho ai có tinh thần
nghèo khó vì Nước Trời là của họ” (Mt 5,1). Sự khai mở Nước Trời bắt đầu từ
giáo huấn của Đức Giê-su nằm ở tinh thần “Tám Mối Phúc” và sống “tinh thần
nghèo khó” là một trong những điểm nền tảng. Tuy nhiên, “tinh thần nghèo khó”
hay “sống nghèo khó” là gì ? Đó vẫn là câu hỏi mà nhiều người đặt ra. Câu hỏi
này trở thành thách đố đối với đời sống Giáo hội.
Thách
đố này đến từ cách diễn giải tình thần “Tám Mối Phúc Thật” trong việc sống liên
đới với người nghèo. Diễn giải nhiều lúc dẫn đến nhầm lẫn.
Sự
nhầm lẫn thường thấy trước hết là Giáo hội được xem như “cơ quan phân phát của
cải” cho người nghèo. Trong lúc đó, dù sách Công
vụ Tông đồ thuật lại việc các Tông đồ và tín hữu tiên khởi sống chia sẻ của
cải vật chất với nhau và với người nghèo thì Giáo hội chưa bao giờ đặt mình ở vị
thế của “tổ chức từ thiện”. Luôn nỗ lực sống trung thành với tinh thần Tin Mừng
: “tinh thần nghèo khó” và liên đới với người nghèo, nhưng Giáo hội lại phải
nhìn nhận không thể trả lời hết các câu hỏi và đáp trả mọi hoàn cảnh nghèo đói
của nhiều người.
Sự
nhầm lẫn tiếp theo liên quan đến việc sống “tinh thần nghèo khó” là Giáo hội được
nhìn như thành phần cổ võ cho “tình trạng nghèo đói”. Trong lúc thế giới đang nỗ
lực đẩy lùi sự nghèo đói, Giáo hội sống “tinh thần nghèo khó” có ý nghĩa gì
trong việc thăng tiến đời sống con người và xã hội ?
Người nghèo trong Kinh Thánh
Chúng
ta không thể nói hết và thấu đáo về vấn đề người nghèo được trình bày trong
Kinh Thánh ở đây. Nó cần được trình bày cách hệ thống hơn trong các nghiên cứu
khác. Bởi lẽ, theo các truyền thống Kinh Thánh khác nhau, từ phần Cựu ước đến
Tân ước, người nghèo được nhìn từ những khía cạnh đa dạng : “người nghèo được
chúc phúc” trong truyền thống “Tư tế”, người nghèo là thành phần được bảo vệ
trước tiên trong truyền thống “Đệ nhị luật” và “Giao ước”, người nghèo là đối
tượng rao giảng trong truyền thống “ngôn sứ”….
Tuy
nhiên, một cách bao quát, chúng ta thường thấy các gương mặt tiêu biểu của người
nghèo được Kinh Thánh nói đến : người ngoại kiều, cô nhi quả phụ, người nô lệ,
người đau yếu bệnh tật. Dù họ không cùng cấp bậc và hoàn cảnh, nhưng họ là biểu
tượng cho con người không được đảm bảo về “quyền cơ bản” và bị đẩy xuống hàng
sau cùng của xã hội. Họ là người không được trân trọng, và thậm chí hơn thế nữa
là thành phần bị xua đuổi và xa lánh trong cộng đồng xã hội.
Quả
thật, những trang Tin Mừng trình thuật về sứ mạng rao giảng Nước Trời của Đức
Giê-su ghi lại “lời ban sự sống” của Thiên Chúa cho con người. Đức Giê-su đến
nói cho con người biết vị thế làm con Thiên Chúa và phục hồi phẩm giá cho con
người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa.
“Người nghèo đích thật” theo thánh
Âu-gus-ti-nô
Ai
là người nghèo, hay người nghèo đó là ai ? Trong bài giảng Chúa nhật ở Carthage
(Sermon XIV), thánh Âu-gus-ti-nô đưa ra câu trả lời cho những tranh chấp giữa
người nghèo và người giàu về việc ai là người xứng đáng được hưởng Nước Trời. Sự
tranh chấp này đến từ nhận thức khác nhau về người nghèo và người giàu.
Có
nhiều người nghèo cho rằng mình mới là người được hưởng Nước Trời vì giống
La-da-rô trong Tin Mừng. Âu-gus-ti-nô thuật lại câu chuyện : « Một kẻ
ăn mày yếu ớt, áo quần rách rưới, đang chết đói, đến nói với tôi : tôi phải được
vào Nước trời, vì tôi giống La-da-rô, người đầy mụn nhọt ngồi ở cổng nhà người
giàu […]. Chính những người như chúng tôi phải được vào Nước Trời, chứ không phải
người ăn mặc lụa là và ngày ngày sống trong sự giàu sang ».
Âu-gus-ti-nô
ghi nhận trong ngôn ngữ thông thường người ta hiểu sự giàu có đối nghịch với
nghèo khó. Nhưng đó không phải là sự giàu có và nghèo khó mà Kinh Thánh nói đến.
Người nghèo đích thật – người nghèo của Chúa không hẳn là người « không đồng
xu dính túi », « không có của cải », mà là người khiêm tốn và biết
đặt niềm tin tưởng vào Thiên Chúa. Bởi lẽ, Âu-gus-ti-nô nói tiếp : « Kẻ
nào vừa nghèo vừa kiêu ngạo thì thật đáng sợ ». Người giàu chính là kẻ tự
kiêu.
Nói
về sự nghèo khó, Âu-gus-ti-nô viết : « Hãy đọc, hoặc, nếu anh không
biết đọc, hãy lắng nghe, khi người ta đọc, đoạn mà ngươi thấy Áp-ra-ham hết sức
giàu trong thế gian này, giàu vàng, bạc, gia nhân, súc vật, đất đai (St 23, 2).
Tuy nhiên, người giàu này lại nghèo, bởi vì ông khiêm tốn. “Áp-ra-ham tin Đức
Chúa, và vì thế, Đức Chúa kể ông là người công chính.” (St 15, 6) Ông đã tìm thấy
sự công chính hóa trong ân sủng, không phải trong cảm xúc suy đoán cá nhân. Ông
trung thành, miệt mài với điều thiện ; ông nhận được lệnh hiến tế người con ;
không do dự, ông hiến dâng những gì ông đã nhận từ Đấng ban cho ông. Đức Chúa,
chuẩn nhận, làm cho ông trở thành gương mẫu đức tin. Đức Chúa đã biết ông,
nhưng Ngài phải chỉ cho chúng ta biết ông ; những việc làm tốt của Áp-ra-ham
không làm cho ông kiêu ngạo : người giàu đó thực sự nghèo. Ông hoàn toàn không
viện cớ những việc làm tốt để tự kiêu (trong sự tin chắc rằng tất cả những gì
ông có đến từ Đức Chúa, vì thế ông không tự tôn vinh nơi mình, nhưng trong
Chúa). »
Tiếp
theo trong bài giảng, Âu-gus-ti-nô nói về ông Gióp : “Gióp nói, thân trần
truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho,
Đức Chúa lại lấy đi [xin chúc tụng danh Đức Chúa]” (Job 1, 21). […]. Đây là một
loại người nghèo khác : “Chúng ta không mang gì vào trong thế gian này và chắc
chắn chúng ta cũng không thể lấy theo gì. Như vậy, nếu chúng ta có gì để nuôi
và che thân, hãy vui mừng về điều đó.” Ai muốn trở nên giàu rơi vào trong chước
cám dỗ, trong cái bẩy, trong sự thèm muốn điên rồ. Nó dìm con người trong sự sụp
đổ và sa đọa ; bởi vì nguồn gốc của điều dữ là lòng yêu mến tiền bạc, và một số,
để miệt mài tìm kiếm trong đó đã xa rời đức tin và gây nên nhiều sự đau khổ ».
Cuối
cùng, Âu-gus-ti-nô chỉ cho các tín hữu đâu là « Người nghèo đích thật »
của mọi người nghèo : « Hãy ngắm xem Người, Đấng giàu có của chúng
ta, vì chúng ta mà đã trở nên nghèo khó, Người hoàn toàn giàu có : anh chị em
hãy chiêm ngắm Đấng giàu có này : “Tất cả được dựng nên bởi Người và không gì
được tạo thành mà không do Người” : Đấng làm ra vàng lớn hơn người thủ đắc
vàng. Anh giàu có về vàng, bạc, gia nhân, ruộng vườn, súc vật. Anh đã không thể
tạo nên những thứ đó. Hãy nhìn xem Đấng giàu có : Tất cả được dựng nên bởi Người.
Bây giờ hãy chiêm ngắm Đấng nghèo khó : “Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể và cư
ngụ giữa chúng ta.” (Ga 1, 3-14)”.
Tóm lại
:
Người
nghèo của Chúa không hẳn là người không có của cải, người nghèo vật chất. Sống
“tinh thần nghèo khó” không phải là khước từ của cải, nhưng là trở nên khiêm tốn
trước mặt Thiên Chúa và trước mặt mọi người. Người nghèo của Chúa chính là người
sống khiêm hạ. Mặt khác, Kinh Thánh cho thấy lời mời gọi sống liên đới với người
nghèo là con đường chống lại sự nghèo đói ; đó là thứ nghèo đói hủy hoại
phẩm giá con người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa và tách con người ra
khỏi Đấng tạo hóa.
Trần
Văn Khuê, aa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét